Nhiều lúc ta buông tay không phải là không còn muốn nắm tay một ai đó nữa mà muốn để người ấy cuốn theo những làn sóng biển dâng trào, theo dạt dào thương nhớ và ta buông tay để người đó được hạnh phúc bay theo những cơn gió đang thổi về nơi bình yên xa xôi, có thể ta buông tay để thấy rằng mình thật yếu đuối, cũng thật chống vắng và buồn mênh mang khi nhận ra rằng mình đã không còn có em cạnh bên, cũng có những lúc ta từng thầm hỏi dù thời gian liệu có mang đi cho ta một bóng hình, dáng em bao tháng năm mình có nhau.
Em à? Nơi phương ấy em vẫn ổn chứ? Anh cũng chẳng bao giờ hối hận khi bao tháng năm yêu em đắm say, yêu em hết mình, yêu chân thành không một chút nhòa phai, để rồi hôm nay ta trở thành người xa lạ, anh cũng sẽ không bắt mình phải quên đi cái quá khứ của chúng mình đâu vì đó là tất cả những gì ta đã từng có, là những kỷ niệm đẹp trên một hành trình dài đằng đẵng để làm hành trang đi tiếp trên chặng đường mà không còn có em bên cạnh, chặng đường mà anh đang cố lấp đầy khoảng trống rộng lớn mà em đã để lại, để mỗi khi mệt mỏi dừng chân anh sẽ nhớ rằng mình đã có những tháng ngày thật đẹp.
Em à! em hãy sống thật tốt nhé! Giờ đây giữa dòng đời bận rộn dù phải gọi em là người xa lạ, nhưng vẫn có những giây phút chợt nhớ về những quãng thời gian đẹp mà chúng mình đã cùng đi qua, nhớ những ngày nắng, ngày mưa ta cùng nhau sánh bước, những lúc xa lúc gần mình cùng nhau chung hướng, đó là lúc anh đi đâu đó trong màn đêm rồi chợt đứng lại nhìn những ngôi sao cao xanh và cầu cho em nơi phương ấy luôn vui vẻ bình an em nhé, anh nơi này mong em mãi bình yên , mong cho cuộc sống của em không còn những cơn sóng dữ dội như ngày nào để em mãi cười tươi giữa dòng đời bao gian khó.
Cảm ơn em người lạ à. cảm ơn em vì tất cả, vì những năm tháng em đã dũng cảm bên anh, cùng anh vượt qua những chặng đường gian khó nhất, cảm ơn em vì đã cho anh những cung bậc cảm xúc khi yêu, những sắc màu sáng , tối của cuộc đời và giờ đã thành hai người xa lạ trên hai cung đường không chung hướng, hãy cố gắng lên em, cuộc sống còn có nhiều điều cần chúng ta phải bận tâm, chúng ta hãy cất cuốn tiểu thuyết này vào một góc nhỏ để những lúc chợt nhớ ta sẽ chia sẻ cùng những tiếng mưa ngoài cửa sổ, cùng với những cơn gió lạnh đâu đó, cùng những ngôi sao lặng lẽ trên bầu trời để tất cả gửi về nơi xa xôi, tìm về những kỷ niệm yêu thương ngày nào, nhưng chỉ một lúc thôi em nhé.
Tạm biệt em!