Sông sâu mười thước dễ đo, con người một thước không đo nổi lòng!
Hãy cảm ơn những điều tồi tệ của cuộc sống, nhờ có nó mà bạn có thể nhìn thấy bản chất của những người mà trước đây bạn đã không nhận ra
ĐIỀU ƯỚC GIẢN ĐƠN
Đến bây giờ tôi mới thấm thía một câu nói như này ”sống mà không nghi ngờ sẽ có lúc phải bất ngờ” quả thật là những điều bất ngờ thường đem đến nỗi đau khổ nhiều hơn niềm vui.
Chuyện đã sảy ra nhiều tháng qua rồi mọi chuyện bây giờ cũng chỉ là quá khứ không đáng để nghĩ và nhắc đến, không còn những cảm giác đau buồn hay thương cảm những mảnh đời vô tội, chỉ có điều thiên hạ họ vẫn nhắc đến và quan tâm hỏi thăm, có thể họ tò mò, và muốn biết thêm thông tin, hay quan tâm vì lòng tốt. Đàn ông thì cả 100% đều nói rằng bỏ là đúng đắn, còn phụ nữ thì họ bảo là tại sao không quản, tại sao không cho họ một cơ hội, còn vì các con nhỏ, chúng nó sẽ ra sao khi bố mẹ bỏ nhau, những nỗi khổ bọn nhỏ chỉ cảm nhận được mà không thể nói nên lời, chúng không có sự lựa chọn, vì người lớn đã không cho chúng được lựa chọn.
Cũng có người hỏi rằng cô ấy đã quay về rồi sao lại không tha thứ, và cho họ cơ hội vì các con nhưng thực ra họ có phải quay về là để ăn năn, hối lối, nhận sai, thật tâm muốn quay về để sửa sai đâu, họ đã làm cho tôi quá đau khổ, sống khổ sở trong sự bị phản bội rồi còn măng tai tiếng cho cả 3 bố con tôi.
Tôi đã từng nói rằng: “người nông dân ra đồng thăm lúa mà thấy bông lúa càng cúi đầu là người ta mừng vì một mùa bội thu, còn cứ trỏng chơ thì chán lắm toàn hạt lép” vậy mà cô ấy bảo tôi là: “mày thích thì tao đi chơi dai cho mày biết mặt” người ta có câu gái đĩ thì hay già mồm quả thật đúng là như vậy. Cô ấy và gia đình nhà cô ấy vẫn còn nghĩ rằng mình trẻ đẹp, mình cành vàng lá ngọc, mình có quyền nên được phép làm thế, vì họ là nhất còn trong lòng họ thì mình chẳng là cái gì cả, và cô ấy về để lấy giấy tờ đồ đạc quần áo để bỏ bố con tôi cho bố con tôi chết và chạy theo lời hứa hẹn của thằng bồ mới, người đã mang lại cảm giác lạ lẫm khó tả, nên đã vội vã viết đơn, đút tiền cho thẩm phán để được thoát khỏi tôi và con một cách nhanh nhất, mọi thủ thục đều được làm tắt nhưng tôi vẫn đồng ý ký vào đơn theo ý nguyện của cô ấy vì tình yêu lớn lao tôi dành cho cô ấy bao nhiêu năm qua, và chỉ vẻn vẹn có 10 ngày thì tôi và con đã nhận được quyết định của tòa, nhưng đến giờ chắc cô ấy vẫn còn hy vọng thằng bồ nó bỏ vợ, bỏ con, bỏ gia đình của họ để theo mình. cô ấy đã nhầm, sự nhầm lẫn ở đây quá lớn, vợ con họ không giám đánh ghen, không giám làm to chuyện vì sợ chồng mất việc vì sợ con của họ đứa sẽ mất bố, đứa sẽ mất mẹ, vì sợ chồng đuổi bỏ, đánh đập mình. Người vợ tốt đến mức như thế thì thằng bồ nó có bỏ vợ nó để chạy theo người đàn bà đang có hạnh phúc êm ấm lại dễ dàng phản bội chồng và đẩy các con vào hoàn cảnh khốn đốn nầy không?, cô ấy cứ nghe những lời nói mật ngọt mà nghĩ là thằng bồ nó tốt, nó tuyệt vời lắm, vậy thử hỏi xem vợ con nó đã phải sống cuộc sống khổ cực như thế nào?, có thằng đàn ông tốt nào mà đi chơi gái, có người phụ nữ tốt nào mà đi chơi dai khi đang có một gia đình ấm êm hạnh phúc không?. Cô ấy không biết rằng khi cô ấy dễ dàng lột bỏ lớp quần áo trước mặt nó là nó đã coi thường cô ấy và coi thường cả người chồng của cô ấy.
Và điều quan trọng là một người phụ nữ đang có một gia đình êm ấm hạnh phúc lại có thể lao tâm khổ tứ vào những cuộc tình trăng gió ngắn ngủi để đến nỗi phải trả một cái giá quá đắt, phải chăng chỉ vì ham muốn những khoảng khắc, sự thèm khát dục vọng, một cảm giác mới lạ lại sô đẩy người ta đến những sai lầm nhiều khi không thể sửa chữa được cả một đời người chăng? Và đặc biệt người phụ nữ đã ngoại tình thì một đời day dứt và cái giá là sự đối đáp đau đớn:
- Mất đi nhân phẩm, bị người đời coi khinh. Có rất nhiều lý do để ngoại tình nhưng họ không thể lường tới những hậu quả của những lần say nắng này.
- Ngoại tình đồng nghĩa với việc chà đạp lên nhân phẩm của chính mình.
Một người phụ nữ yêu chồng, thương con sẽ không bao giờ để cho mình có một vết xước nào, họ sẽ làm tất cả để bản thân mình được chuyên chính, để sau này còn là tấm gương sáng cho con mình.
Người phụ nữ đấy sẽ chẳng thể nuôi dạy con được nữa, nói thẳng ra họ chẳng đáng làm mẹ, làm vợ khi nhân phẩm không còn chính chuyên, mất đi quyền tự do tiến về phía trước với sự tự tin và niềm kiêu hãnh.
Tôi không biết rượu chè, cờ bạc, gái gú, luôn chăm lo cho gia đình, yêu cô ấy hơn yêu bản thân mình, và chiều cô ấy hơn chiều vong, có thể những điều đấy chả có ấn tượng gì với cô ấy nhưng để lật tung cả thế giới này lên chắc cô ấy sẽ không bao giờ tìm được một người yêu cô ấy nhiều hơn tôi, một người đã rơi quá nhiều nước mắt vì cô ấy. những ai bị phản bội mới hiểu cảm giác ấy, ngày hai bữa cơm, mỗi bữa chỉ ăn một bát cơm chan nước lọc hòa cùng nước mắt để nuốt cho qua bữa cứu lấy sự sống của bản thân để còn lo cho con, đêm về lại thức trắng đêm, nước mắt chảy tràn ướt gối, chỉ vì nghĩ đến cái đời mình sao lại lấy phải loại đàn bà khốn nạn đến thế, các con đã phải gọi cặn bã của xã hội là mẹ, những ngày tháng đó bao giờ tôi mới có thể quên???, nhiều lúc muốn buông xuôi nhưng nhìn thấy con nó đã vì người mẹ tồi tàn, khốn nạn, con nó đã quá khổ rồi nên càng nghĩ về con lại càng thôi thúc tôi cố gắng để sống để còn là chỗ dựa cho con khi con còn nhỏ để những loài ác quỷ đội lốt người không còn há mồm ra mà cười được nữa. họ giết người không cần súng đạn, gươm giáo, vì những ham muốn tầm thường mà họ đã chà đạp lên cuộc đời của những con người mà luôn yêu thương họ vô điều kiện, họ lao vào một mối tình lén lút, không được phép gen tuông, không được phép đòi hỏi.
Còn nhớ hôm tôi đi xe ô tô ra đón cô ấy về mà một mình thằng bồ ra tiễn nhìn nhau đắm đuối còn nói với tôi rằng: “ê cu đưa vợ về cẩn thận nhé”, lúc ấy tôi nghĩ về vợ tôi nên tôi đã nhịn để cho êm ấm chứ biết chúng nó ăn nằm với nhau chắc tôi cầm dao tôi xiên cho chúng nó chết cả đôi. vì thằng bồ mà bỏ chồng bỏ con không thương tiếc nhưng bỏ xong thì thằng bồ nó có bỏ vợ, bỏ con nó để đến với mình không? Hay chỉ nghĩ rằng tôi và con, những người yêu thương cô ấy vô điều kiện, vô bờ bến là những người nên bỏ?, và đáng bỏ một cách không thương tiếc? là những người làm cô ấy măng tiếng khốn khổ chứ không phải là cô ấy, bố mẹ cô ấy và gia đình nhà cô ấy. Giá như cô ấy nghĩ cho các con, nghĩ và thương cho tôi một mình vất vả sớm hôm vừa làm việc vất vả vừa sửa sang nhà cửa, dọn dẹp sân vườn để đón tết lại vừa lo cơm nước tắm rửa, chăm sóc hai đứa con nhỏ, để cô ấy yên tâm công tác và về nhìn thấy chúng không bị sút cân, giá như bố mẹ cô ấy biết con gái mình sai mà cho về ngay từ ngày đầu. Nhưng vì sự khốn nạn của gia đình nhà họ và vì cảm giác một cái lạ bằng tạ cái quen mà từ bỏ cuộc sống êm ấm bao nhiêu năm qua, bỏ chồng, bỏ con một cách không thương tiếc, chia lìa tình cảm anh em bọn nhỏ, chia lìa tình cảm cha con, để cho tôi và con chết. vậy có gì để tôi và con phải tiếc. cô ấy không còn sứng đáng là vợ tôi, không còn sứng đáng là mẹ của con tôi nữa, những tháng năm cuối cuộc đời tôi cũng chẳng còn hy vọng gì cô ấy hối hận vì những việc cô ấy làm vì bao nhiêu năm cô ấy ở gần tôi mà cái bản chất của cô ấy còn trỗi dậy thì giờ đây lại về ở với những con người tồi tàn khốn nạn như thế thì tôi nghĩ nó còn nặng hơn ấy, họ thích đi làm điều ác, gây cho người khác sự đâu khổ thay vì hối hận và ăn năn thì họ lại mong trời phật, một thế giới phép thuật, siêu năng lực nào đó giúp họ che dấu đi những tội ác họ gây ra.
Vâng! Tôi rất cảm ơn mọi người đã quan tâm và hỏi thăm, nhưng đã là con người thì phải biết suy nghĩ và phân biệt đúng sai, là người đã có gia đình là phải biết giữ khoảng cách với người khác giới và phải biết tự quản lấy thân vì cuộc sống này đã quá nhiều bon chen rồi nên tôi không muốn soi mói cuộc sống, và ghen tuông vớ vẩn. còn vì những ham muốn tầm thường thì có khác gì súc vật, ác quỷ đâu, thích là làm, muốn là chơi không bao giờ nghĩ rằng những việc mình làm đã làm khổ những đứa trẻ vô tội do chính mình sinh ra và người bạn đời luôn kề vai sát cánh và yêu thương mình hết mực bao nhiêu năm qua, làm những việc mà cả thế giới, hết thế kỷ này đến thế kỷ khác lên án.
Chỉ biết rằng bao nhiêu năm qua tôi đã sống hết mình trọn vẹn yêu thương, chăm chỉ kiếm tiền để lo cho gia đình, không uống rượu, không hút thuốc lá , không cờ bạc, không tụ tập và ngoan hiền ở nhà đỡ đần việc nhà, chiều vợ hơn chiều vong, không bao giờ tơ tưởng đến một mối quan hệ bất chính nào. Trong mắt thiên hạ có lẽ tôi là người đàn ông hoàn hảo nhưng với cô ấy có lẽ tôi còn chưa đủ để cô ấy hết lòng chung thủy.
Tôi biết là tôi đã sai vì không biết làm đẹp, chăm chút bản thân mình, mải mê kiếm tiền và mặc những bộ quần áo giáp bẩn thỉu, hôi hám nên cô ấy chán cũng là đúng thôi, nhưng ai chả muốn mình đẹp, đi mua quần áo thì cô ấy chọn hết cái này đến cái khác cho cô ấy và hai con, rồi cuối cùng đến lượt tôi thì tôi bảo là anh có nhiều rồi mà có mặc đến đâu suốt ngày đi làm mặc quần áo lao động được nghỉ thì ở nhà chứ đi đâu mà mua lắm quần áo cho láng phí. Không phải tôi không thích mặc đẹp, mà muốn để dành cái tiền mua quần áo ấy để cho cô ấy còn tiền để tiêu và lo cho các con. Và đến bây giờ cái tính tôi vẫn vậy chẳng thay đổi được.
Ngày định mệnh ấy tôi còn nhớ nỗi đau khó tả, cảm thấy rằng trái tim nhỏ bé này của tôi không thể chịu nổi nữa, tôi đã đấm tay vào ngực mình không ngớt để hét lên đau quá, đau quá, tôi đã khóc lặng như một đứa trẻ trước mặt gia đình nhà họ, nỗi đau này tôi sẽ không bao giờ quên được.
Đúng là sảy ra chuyện tôi mới thấy sự khốn nạn của từng thành viên nhà họ, lạnh lùng bạc ác, và đầy mưu toán, vậy mà gia đình nhà họ cứ câu cửa miệng: "con rể cũng như con trai", "lưỡi không xương thì chăm đường lắt léo", cũng may vì lưỡi không có xương chứ không thì suốt ngày họ phải đến bệnh viện để mà bó bột lưỡi ấy nhỉ?.
Tôi đã chịu một nỗi đau buồn đến tụt cùng của nỗi đau mà cô ấy không ở lại để giúp tôi vượt qua nỗi đau còn bỏ tôi, bỏ con để về ngoại, sau vài hôm tôi có xuống bảo: "bố mẹ cho nhà con về đi chứ ở dưới này lâu hàng xóm để ý sẽ mang tiếng ra” , ông bố vợ dõng dạc nói: “nhà tao sống tốt bao đời nay nên thiên hạ nó chỉ nói nhà mày với mày thôi” , đấy chỉ cần để ý cách ông ấy gọi cả thiên hạ là nó thì mới hiểu họ là người coi thường người khác như thế nào, lần thứ 2 tôi lại xuống cầu xin thì ông bố vợ đi uống rượu về lại đá cửa bảo là tao gọi chùm xã hội đen lên sử mày, con gái tao còn trẻ, tao sẽ cho mày ở mình... cút...mày không xứng đáng làm rể nhà tao.
Lần thứ 3 tôi xuống thì đến lúc bà mẹ vợ mới cất tiếng líu lo: “về để mà làm gì”. Người ta bảo quá tam ba bận nhưng tôi đã xuống và cầu xin quá 9 lần, không hiểu họ nghĩ và toan tính điều gì mà thay vì việc họ phải lên nói chuyện và xin lỗi tôi thì họ lại bắt gia đình nhà tôi người già, người trẻ mang lễ xuống để xin đón rước về, đúng là loại chẳng biết gì thì thà cả thế giới này chỉ còn lại mình cô ấy thì tôi cũng chẳng thèm, vì có về thì cuộc sống tôi còn phải cung phụng hơn xưa.
Cô ấy là người gây ra lỗi như người khác chắc họ sẽ cầu xin được tha thứ và mong được quay về nhưng còn với cô ấy thì không, chính tôi và gia đình nhà tôi là những người bị hại phải cầu xin cô ấy về và cầu xin bố mẹ cô ấy cho cô ấy về vì nghĩ đến những đứa trẻ vô tội, chúng sẽ không có đầy đủ sự yêu thương quan tâm, nếu cô ấy ăn năn hối lỗi thì nghĩ đến những đứa trẻ để chúng có đủ cha, đủ mẹ vì tình yêu bao nhiêu năm thì tôi cũng nghĩ lại và yêu lại từ đầu, vì những cung bậc cảm xúc bên ngoài nên một người luôn khát thèm của lạ như cô ấy đã bỏ tôi và bỏ con ở lại một cách tróng vánh vì có ở lại thì cô ấy biết là từ nay tôi sẽ để ý thì làm sao thỏa mãn được cơn khát ấy. Chắc bây giờ mọi người nghe cô ấy kể chuyện chắc chắn sẽ cho rằng tôi sai và bênh cô ấy nhưng những người đã biết và hiểu về cô ấy và gia đình nhà cô ấy chắc chắn sẽ thương hại cho tôi, vì rất nhiều người đã động viên tôi rằng: “cô, chú mừng cho cháu vì đã thoát được gia đình nhà ấy chứ nhà nó kinh lắm cả xã có ai ưa đâu, lúc nào cũng cho mình là người còn người khác là ngợm” . Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng chỉ có thiếu tiền mới chết chứ thiếu con người bạc tình, bạc nghĩa, một con quỷ dữ đội lốt người, một con người cứ thích là ngủ hết người này đến người nọ, lật lọng không biết đúng sai, luôn coi thường người khác thì chết làm sao được, có mà cuộc đời này tôi may mắn lắm mới có thể bớt đi một người đàn bà tồi.
Tôi cứ nghĩ và mong cô ấy ăn năn hối lỗi, việc đó cũng chỉ là giây phút bồng bột ma nhập thôi nhưng cô ấy lại cho rằng những việc làm của mình là đúng và bản thân mình còn trẻ, còn đẹp nên được quyền làm như thế, cứ cho rằng cô ấy còn trẻ, đẹp nhưng trẻ, đẹp được bao nhiêu năm nữa, dù có đẹp như hoa hậu mà nhiều người chơi được như thế thì đó cũng không phải gu của tôi. “trăm năm bia đá cũng mòn, nghìn năm lời nói vẫn còn trơ trơ” cái việc làm mà từ thế kỷ này sang thế kỷ khác lên án, làm ô nhục cả dòng họ, làm tan nát hạnh phúc gia đình, đẩy những đứa trẻ vô tội vào hoàn cảnh sống dở, chết dở vậy mà cô ấy tuyên bố rằng tất cả mồm của thiên hạ sẽ cho xuống đít để ngồi, ôi tôi không thể tin được lại thốt ra từ miệng người mà tôi luôn tin thưởng, thương yêu, người mà cả cuộc đời này tưởng chừng không thể thiếu vắng, và thay thế được.
Mọi người cứ bảo chả hiểu nó nghĩ thế nào?, chồng ngoan hiền thế, hai thằng con trai đẹp như thế, nhà lầu xe hơi mà không biết nó còn muốn cái gì thật khó hiểu, quả thật cuộc sống của cô ấy bao năm qua như một bà hoàng là mơ ước của rất nhiều người mà không có được, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu rằng hàng nghìn người vẫn cứ đặt câu hỏi và thấy tiếc thay nhưng cô ấy lại không hề tiếc, lòng tham trỗi dậy thì không có gì là bằng lòng với những gì mình đang có, và cũng vì tính của cô ấy là thích của lạ, cứ cái gì mới lạ là thích, có lẽ một gia đình êm ấm, bền lâu sẽ là điều gây khó chịu cho cô ấy, việc cặp kè với người có gia đình là không được phép ghen tuông, không được phép đòi hỏi gì, mọi thứ chỉ là sự tạm bợ, không có gì là thuộc về mình, cảm giác của sự vụng chộm nó thích thú lắm và điều quan trọng là họ gần nhau là chỉ làm cho nhau sướng, đó là cảm xúc mà một gia đình bền vững khó có được.
câu chuyện này cũng là nỗi đau lớn nhất cuộc đời tôi, hiện giờ tôi chỉ biết lao đầu vào đam mê để quên đi những nỗi đau không đáng để nhớ tới nhưng chỉ thương các con sau này chúng lớn chúng sẽ đối diện thế nào về những ánh nhìn của xã hội chúng còn nhỏ nên chỉ biết cảm nhận những nỗi đau, khổ mà không nói được nên lời. đứa nhỏ thì chưa biết thế nào để cảm nhận vì quá nhỏ nhưng đứa lớn năm nay cũng 10 tuổi rồi, cảm ơn cuộc đời con rất ngoan và hiểu chuyện. chỉ biết tâm sự với các bạn thân rằng vì mẹ thích người khác, mẹ tớ theo người đàn ông khác, nên bố mẹ tớ bỏ nhau rồi, tớ buồn lắm, nhiều lúc tớ khổ lắm mà không giám bảo bố tớ sợ bố tớ buồn, tớ nhớ em. ước gì tớ có cuộc sống đầy đủ bố mẹ và gia đình như các bạn.